talawas chủ nhật

 
Kịch :: 12.03.2006


Nguyễn Quang LậpÐảo của dân ngụ cư (Kịch bản điện ảnh)

Phần 1 Phần 2 Phần 3

Nguyen Quang Lap
Nhà văn Nguyễn Quang Lập
Ảnh: Nguyễn Đình Toán

“Hầu hết những người làm phim nước ta, trong đó đương nhiên có tôi, đều thiếu một gốc gác văn hóa cơ bản. Thiếu thầy, thiếu sách và quan trọng là thiếu những nỗ lực cá nhân nhằm tìm kiếm tích trữ một năng lượng văn hóa đủ để tiếp nhận các sáng tạo không có trong kinh nghiệm.” Đó là lời tuyên bố của Nguyễn Quang Lập, một trong những nhà biên kịch điện ảnh quan trọng nhất tại Việt Nam hiện nay, sau những kịch bản như Đời cát (đạo diễn Nguyễn Thanh Vân, 1999), Thung lũng hoang vắng (đạo diễn Nhuệ Giang, 2002). talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu trọn vẹn một kịch bản chưa được dựng phim và chưa công bố của Nguyễn Quang Lập, kịch bản Đảo của dân ngụ cư (dựa theo truyện ngắn cùng tên của Đỗ Phước Tiến, 2003).
talawas chủ nhật

 

Nguyễn Quang Lập

Ðảo của dân ngụ cư

(Kịch bản điện ảnh, dựa theo truyện ngắn cùng tên của Ðỗ Phước Tiến)

Phần 3

53. Nội-phòng ngủ của nhà bếp-đêm.

Miên mở mắt. Anh nhấc mình một cách nặng nề. Anh ngồi thừ, hai tay ôm đầu.

Miên nhìn sang giường Phước. Giường Phước trống trơn. Anh khịt khịt mũi. Thò mũi gần màn ngửi. Như ngộ ra điều gì, Miên đứng dậy bước sang giường Phước. Anh nhìn rất kỹ giường Phước, rồi kéo ba lô Phước lục lọi. Anh cầm lọ xịt ê-te lên khẽ cười gằn. Anh đứng dậy vứt lọ ê-te ra khỏi cửa sổ rồi ra khỏi cửa buồng.

54. Nội-phòng Chu-đêm.

Phước và Chu nằm ôm nhau ngủ. Cả hai gần như khoả thân.

Miên từ từ ló mặt qua cửa sổ. Anh nhìn rất lâu hai người.

Miên khẽ nhếch mép cười.

55. Ngoại-sân đuổi dê-ngày.

Con dê được cột chặt. Mồ hôi nó ướt đẫm. Miên cầm roi nghiến răng quất vun vút. Con dê lồng lên. Nó kêu lên thảm thiết. Miên quất như đang tra tấn ai, mặt mày hằm hằm. Cứ mỗi lần quất một roi anh lại rú lên một câu hát. Tiếng hát chói gắt và dữ tợn.

Miên Tiếng loa vừa dậy
Hồi chuông đã mau
Ta huơ tay thanh quất
Bồn cỏ đổi màu
Sống không thù nhau
Chết nỡ oán nhau.

Phước kéo xe mạt cưa về. Anh dừng lại trước cửa vào bếp ở sân sau, quay lại nhìn Miên.

Miên ngừng hát quay lại nhìn Phước, cười cười. Miên cứ cười cười nhìn Phước mãi, nụ cười không thành tiếng.

Miên quay ngoắt, anh gồng lên quất dê dữ tợn hơn, quyết liệt hơn. Tiếng hát cũng dữ dằn hơn, có lúc như rú lên chứ không phải hát.

Miên Lệnh trên truyền xuống
Biết làm thế nào
Mày nằm cho vững
Cho gọn nhát dao
Trời nổi con lốc
Tiễn quỷ không đầu.

Con dê nằm vật ra, mắt trợn ngước. Miên ngồi sụp xuống, thở hồng hộc.

56. Nội-phòng Chu-ngày.

Chu ngồi nhìn chăm chăm vào những con giống đang đứng nằm ngổn ngang trên giường. Chị cầm con gà trống lên giây cót rồi thả xuống.

Con gà trống đập cánh gáy một hồi dài.

Chu lại cầm con gà mái lên giây cót rồi thả xuống.

Con gà mái hết cục tác lại cất tiếng gọi trống.

Con thỏ đánh trống, con chó bông cũng được Chu bật công tắc. Chúng làm ầm ĩ cả căn phòng.

Con sáo Không cãi nhau! Không đánh nhau!

Chu ngửa mặt nhìn con sáo bây giờ đang được treo trên cao.

Chu Nói tầm bậy. Câm mồm đi!

Con sáo im bặt. Ðám con giống cũng hết ầm ĩ.

Chu lại ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

Những đám mây trắng xốp từ từ trôi qua cửa sổ.

Hết những đám mây trắng là những đám mây màu tím than cùng với ánh sáng dần sẫm lại.

Những đám mây không còn. Khung cửa sổ đen kịt.

Chu ngồi thu lu trong căn phòng tối đen như mực.

57. Nội-phòng ăn-đêm.

Chệt Liếm đứng gần một bàn ăn. Ông cầm hoá đơn tính tiền. Trong chốc lát, ông ngẩng lên.

Chệt Liếm Dạ hai triệu một trăm bốn mười hai ngàn.

Thực khách A rướn lên giật lấy hoá đơn đọc đi đọc lại. Lát sau ông ngẩng lên mặt mày giận dữ.

Thực khách A Nem đẻn [1] một đĩa tám mươi ngàn à?

Vẫn vẻ khúm núm nhưng không lộ vẻ sợ hãi, Chệt Liếm nhìn thực khách A.

Chệt Liếm Dạ. Mùa này đẻn khó kiếm lắm.
Thực khách A Khó mấy cũng không thể một đĩa tám mươi ngàn được.
Chệt Liếm Dạ.

Thực khách A chồm về phía Chệt Liếm. Chệt Liếm vẫn đứng khúm núm nhưng không hề lùi lại một bước nào.

Thực khách A Ông bán hàng hay cắt cổ người ta?
Chệt Liếm Dạ.
Thực khách A Dạ cái chi?
Chệt Liếm Dạ bán hàng.

Thực khách B ngồi cạnh thực khách A vội rút tiền đưa cho Chệt Liếm.

Chệt Liếm thong thả đếm tiền mặc kệ thực khách A đang cố chồm về phía mình. Ba bốn thực khách khác đang níu thực khách A lại.

Thực khách A (Gầm lên. Giọng của người say) Mày có biết chúng ông là ai không? Hả? Mày bóp cổ chặn hầu người ta thế hả? ... A cái thằng này nó câm chắc?

Ðếm xong tiền, Chệt Liếm cúi gập chào rồi thong thả bỏ đi mặc kệ thực khách A đang gào thét chửi rủa ông.

58. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ông Cao đang ngồi trước đĩa đèn dầu lạc lầm rầm cầu kinh.

Phước đang lục tung ba lô ra. Anh cầm ba lô lộn trái ra.

Lục mãi không thấy, anh bò quanh giường ngó nghiêng.

Ông Cao đã đứng sau lưng Phước từ lúc nào. Tay ông đang cầm bình xịt ê-te.

Ông Cao Tìm cái này phải không?

Phước trừng mắt với ông Cao.

Phước Răng bác lấy của tui?

Ông Cao im lặng nhìn Phước, lát sau cất tiếng đều đều.

Ông Cao Phật Thích Ca đã dạy như vầy: "Khi nào người ta không biết về điều ác, con đường đưa đến sự ngừng định, người ta gọi là vô minh”.

Phước giật lấy cái bình xịt, ném vào ba lô, rồi mặc kệ ông Cao đứng đó, anh nằm dài ra giường, nhắm nghiền mắt.

59. Nội-phòng khách-đêm.

Ông Cao cầm đèn đi về phía giá rượu.

Xiếm Hoa ngồi ở đó. Chị chừng đã say. Gật gà gật gù.

Vẫn cầm đèn, ông Cao ngồi xuống ghế lặng lẽ nhìn Xiếm Hoa uống rượu. Xiếm Hoa đưa chén rượu về phía ông Cao. Ông Cao lắc đầu.

Xiếm Hoa cầm chén rượu run run. Chị hát một điệu ca trù. Chị hát thều thào, rời rạc nghe như chị đang rên rỉ những lời vô nghĩa chứ không phải hát.

Ông Cao vẫn cầm đèn nhìn Xiếm Hoa hát, không nói một lời nào.

Gương mặt của Xiếm Hoa méo mó và nhăn nhúm.

60. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Miên nằm ngửa cổ, có vẻ ngủ rất say. Anh ngáy rất to.

Phước nằm co, thỉnh thoảng lại mở mắt thăm dò rồi lại nhắm mắt, anh cũng làm như đã ngủ say.

Phước lật người nhìn sang Miên. Miên nằm giạng chân tay ngáy ầm ầm.

Phước rướn người lấy bình xịt, chìa về phía màn Miên mà xịt mấy cái liền.

Phước chui ra khỏi màn lẹ làng đi ra cửa.

Ngay khi Phước vừa khuất sau cánh cửa, Miên lập tức chồm dậy. Anh vọt ra khỏi cửa.

61. Ngoại-sân sau-đêm.

Miên len lén đi sau Phước một quãng.

Phước nhẹ nhàng đi đến bức tường phía sau. Anh vươn người trèo lên giàn mướp. Khi Phước đang với tay níu lấy thanh gỗ chìa ra bên dưới cửa sổ phòng Chu thì Miên túm lấy chân Phước giật mạnh. Phước ngã nhào.

Phước vùng dậy lừ lừ tiến đến Miên. Anh tung một quả đấm vào mặt Miên. Miên ngã ngửa. Miên vùng dậy, anh tung một quả đấm móc hàm. Phước ngã ra, vừa vùng dậy liền bị Miên cho một quả đấm khác. Lại ngã dúi dụi. Ba bốn lần như thế. Lần cuối cùng, chừng như Phước đã kiệt sức. Anh cố dậy nhưng không được. Miên đứng nhìn Phước. Bất ngờ, Phước vùng dậy lao toàn thân húc đầu vào bụng Miên. Miên hự lên một tiếng, ngã sóng xoài.

Chệt Liếm (off) Chuyện chi dưới mà ầm ầm vậy tụi bây?

Cái đầu Chệt Liếm thò ra cửa sổ.

Chệt Liếm Phước phải không?
Phước Dạ.
Chệt Liếm Chi vậy?
Phước Dạ không có chi.

Phước lững thững đi vào.

Cái đầu Chệt Liếm cũng khuất sau cửa sổ.

62. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm.

Chệt Liếm nằm ngửa, ngáy đều đều. Bên ông, Xiếm Hoa nằm co quắp, thở khó nhọc. Xa xa có tiếng gà gáy sáng.

Chợt có tiếng thành giường thúc vào tường nghe mơ hồ.

Tiếng thành giường thúc vào tường mỗi lúc mỗi mạnh dần lên.

Chệt Liếm mở mắt. Ông vùng dậy đi ra khỏi phòng.

Xiếm Hoa vùng dậy, chạy đến tủ hai buồng. Chị túm lấy sợi dây buông thõng phía sau tủ giật liên hồi.

63. Nội, ngoại-phòng Chu-đêm.

Chệt Liếm đi dọc hành lang, vội vã và rón rén.

Ông dừng lại trước cửa phòng Chu nghe ngóng. Tiếng động thành giường thúc vào tường nghe khô và vang.

Chệt Liếm đẩy cửa vào phòng.

Chu đang nằm trên giường, tay cầm thanh gỗ nhỏ gõ gõ vào thành giường. Chị ngước lên mỉm cười nhìn Chệt Liếm.

Chu Ba!
Chệt Liếm Sắp sáng rồi con.
Chu Ngủ chán lắm rồi ba.

Chệt Liếm nhìn như soi bốn xung quanh phòng, ông nhìn ra cửa sổ. Ông từ từ tiến về phía đó.

Chu hồi hộp dõi theo ông.

Ông đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân sau. Chợt ông giẫm lên một vật gì cồm cộm.

Chệt Liếm cúi xuống nhặt lên. Ðó là cái bật lửa Zippo.

Chệt Liếm trân trân nhìn bật lửa.

Ông cầm cái bật lửa tiến về phía Chu. Mặt Chu tái nhợt, cô run lên.

Chệt Liếm Của ai đây con?

Chu trân trố nhìn Chệt Liếm.

Chu ...
Chệt Liếm Của ai?
Chu ...

Chệt Liếm lộ rõ vẻ giận dữ.

Chệt Liếm (Gằn giọng) Của ai? Nói đi!

Chu run bắn. Mặt Chu như sắp khóc.

Chu Con không biết... ba!
Chệt Liếm Con biết. Con phải biết. Nói đi!
Chu ...

Chệt Liếm bất thần túm cổ áo Chu dựng dậy.

Chệt Liếm (Gầm lên) Của ai?

Chu rúm ró nhìn Chệt Liếm. Mặt Chu bạc phếch, như mặt người đã chết. Chệt Liếm dùng hai tay siết chặt cổ Chu. Ðôi mắt vằn lên những tia đỏ.

Chu (Kêu lên) Ba! Ðau con.

Chệt Liếm buông Chu. Chị rơi xuống giường, nằm bất động.

Chệt Liếm (Thở hắt ra) Ngủ đi con.

Chệt Liếm chậm rãi quay lui. Ông đóng cửa phòng Chu.

Chu nằm ngửa, mắt trân trân nhìn lên trần nhà.

64. Nội, ngoại-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm.

Chệt Liếm hầm hầm bước vào phòng.

Xiếm Hoa đang ngủ, chị nằm cong queo như một con tôm héo.

Chệt Liếm đứng nhìn bốn xung quanh nhà một cách kỹ lưỡng. Ông cúi xuống nhìn cả dưới gầm giường. Không thấy có gì khả nghi, ông bước ra cửa.

Xiếm Hoa hé mắt nhìn theo ông.

Chệt Liếm cuốn thuốc lá rồi châm lửa hút. Ông nhìn ra biển.

Biển đêm đen kịt trước mắt ông.

65. Ngoại-giếng tắm-rạng sáng.

Chệt Liếm đi ra từ cửa sau. Ông lẳng lặng tiến về giếng tắm.

Miên đang cạo lông lợn. Con lợn đã được cạo gần xong, trắng hếu.

Cái lưng to bè đẫm mồ hôi của Miên chuyển động nhanh dần lên.

Chệt Liếm bước đến sát Miên. Cái lưng to bè của Miên chuyển động trước mắt ông. Ông khẽ đá vào mông Miên.

Miên giật mình quay lại. Chệt Liếm lườm lườm nhìn Miên hồi lâu rồi đưa cái bật lửa Zippo chìa ra trước mặt Miên.

Mặt Miên không hề biến sắc.

Chệt Liếm Cái này của ai?
Miên Của thằng Phước, chú.
Chệt Liếm (Quay về phía bếp, gọi to) Phước đâu!
Phước (off) Dạ!

Phước chạy ra, đến gần Chệt Liếm, anh vừa đi vừa nhìn Chệt Liếm dò xét. Chệt Liếm chìa cái bật lửa Zippo ra.

Chệt Liếm Cái này của mày à?
Phước Dạ. Nhưng tui bán cho anh Miên rồi.
Chệt Liếm Bán lúc nào?
Phước Dạ lâu rồi.

Chệt Liếm ném mạnh cái bật lửa xuống trước mặt Miên, khiến anh giật nảy.

Chệt Liếm giật con dao phay trong tay Miên. Ông ngồi xuống cạnh con lợn đã cạo lông.

Chệt Liếm chặt đầu lợn. Ông mắm môi mắm lợi chặt liên tục cho đến khi đầu lợn văng ra.

Ông ném dao thủng thẳng đi vào.

Phước và Miên nhìn nhau, không ai nói với ai câu gì.

Miên cúi xuống lấy dao rạch bụng con lợn. Anh dùng tay phanh bụng lợn ra. Bộ lòng lợn từ từ trào ra khỏi bụng lợn.

Phước nhìn như thôi miên vào con lợn cụt đầu đã được phanh ra.

66. Ngoại-bờ biển-sáng sớm.

Phước kéo chiếc ba gác ra khỏi cổng. Anh nhìn ra bờ biển. Một mình Chu đang dập dềnh cùng với cái phao.

Chu đưa tay vẫy vẫy.

Phước lưỡng lự rồi cúi mặt kéo xe đi.

Ðến lôi rẽ vào rặng phi lao, Phước đứng lại nhìn ra biển.

Chu đưa tay vẫy vẫy.

Phước buông xe ba gác ngồi bó gối nhìn ra biển.

Hai bàn tay Chu thỉnh thoảng lại vẫy vẫy.

Phước vẫn ngồi im như một pho tượng gỗ.

67. Nội-phòng Chu-ngày.

Chu ngồi nhìn chăm chăm vào những con giống đang đứng nằm ngổn ngang trên giường.

Con sáo Chị Chu ơi!

Chu ngửa mặt nhìn con sáo bây giờ đang được treo trên cao. Chị nhìn rất lâu.

Chu kéo dây ròng hạ lồng sáo.

Chị mở lồng sáo, bắt con sáo ra. Chị hôn hít vuốt ve mơn trớn nó.

Con sáo Chị Chu ơi!
Chu Thôi đừng kêu nữa. Tao biết mày muốn nói chi rồi. Ngu chi mà tao không biết...

Chu lại ghì con sáo vào lòng hôn hít, vuốt ve nó.

Chu buông con sáo ra. Con sáo đứng trên bàn tay chị.

Chu Ði đi con!

Con sáo vẫn trố mắt nhìn Chu.

Chu Ði đi! Không tao đổi ý thì chết cha mày giờ!
Con sáo Chị Chu ơi!
Chu Ði đi! Không Chu không Cheo chi hết! Ði đi!

Chu ném con sáo ra cửa sổ. Con sáo liệng một vòng rồi bay vút lên trời.

Chu nhìn theo con sáo, nước mắt chảy hai hàng.

Con sáo đã biến mất tăm.

Những đám mây trắng xốp từ từ trôi qua cửa sổ.

Những đám mây không còn. Khung cửa sổ đen kịt.

Chu ngồi thu lu trong căn phòng tối đen như mực.

68. Nội-phòng ngủ của đầu bếp.

Ông Cao vẫn ngồi trước đĩa đèn dầu lạc lầm rầm cầu kinh.

Miên và Phước đang đánh xóc đĩa. Họ lầm lì đánh, chỉ nghe tiếng hỏi: "Chẵn hay lẻ" và tiếng trả lời "Chẵn" hoặc "Lẻ".

Tiếng hát của Chu vọng về nghe da diết.

Mặt Phước và Miên không hề đổi sắc. Họ lẳng lặng xóc đĩa, lẳng lặng trả tiền.

Rất lâu sau Phước uể oải đứng dậy.

Phước Không chơi nữa!

Phước đi ra cửa. Miên nằm dài ra, anh lấy thuốc châm lửa hút. Anh cầm cái bật lửa Zippo ngắm nghía ra chiều suy nghĩ rất lung.

Tiếng hát của Chu vẫn vọng về dai dẳng và da diết.

69. Ngoại-giếng nước-đêm.

Phước ngồi ở thành giếng ngước mặt lên cửa sổ phòng Chu.

Tiếng hát của Chu vẫn không ngừng, chừng như khẩn thiết hơn, dồn dập hơn.

Mảnh trăng non treo trên bầu trời không một vì sao.

70. Nội-phòng Chu-đêm.

Chu ngồi hát. Giọng cô chừng đã khản đặc, nhưng cô không ngừng.

Cửa mở. Xiếm Hoa bước vào. Chị đến ngồi bên Chu. Lặng lẽ cầm lấy tay Chu.

Chu Dì!
Xiếm Hoa Ðừng hát nữa... Dì van con.

Xiếm Hoa quay mặt, cúi xuống bóp chân cho Chu. Chị bóp một cách đầy kiên nhẫn.

Chu Dì! Làm sao bây giờ dì?

Xiếm Hoa vẫn cúi mặt bóp chân.

Chu với tay lấy bức ảnh người đàn bà được lồng trong khung kính nhỏ đặt trên chiếc tủ gần giường.

Chu tháo tấm kính, chiếc ảnh rời ra năm bảy miếng. Ðó là một tấm ảnh được người ta lấy dao rạch ngang dọc năm bảy nhát.

Xiếm Hoa quay lại, chị rùng mình thấy mặt một người đàn bà bị rạch ngang dọc nằm trên giường.

Chu đăm đăm nhìn Xiếm Hoa. Xiếm Hoa tránh cái nhìn của Chu, chị cúi gằm mặt bóp chân.

Chu Xưa, má con chết như vầy hả dì?

Xiếm Hoa không trả lời.

Chu Dì... má con chết như vầy phải không?

Xiếm Hoa ngẩng lên, nước mắt chị dàn dụa.

Xiếm Hoa Dì không biết...

71. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm

Ðồng hồ quả lắc treo trên tường điểm ba tiếng.

Chệt Liếm vẫn nằm hút thuốc.

Bên ông, Xiếm Hoa nằm cong queo như một con tôm héo.

Chợt có tiếng thành giường thúc vào tường. Chệt Liếm vùng dậy ngay, ông đi nhanh ra cửa.

Xiếm Hoa cũng vùng dậy ngay tức thì. Chị lao đến cái tủ hai buồng.

Xiếm Hoa chưa kịp kéo dây thì Chệt Liếm lừ lừ đi vào. Xiếm Hoa lật người đứng dựa vào thành tủ, mặt trắng bợt.

Chệt Liếm đẩy Xiếm Hoa một cái cực mạnh. Xiếm Hoa ngã nhào.

Chệt Liếm nhìn đi nhìn lại xung quanh tủ. Ông phát hiện ra sợi dây ròng rất khéo sau tủ, chui qua tường. Ông vất sợi dây lên cao, vắt qua nóc tủ.

Chệt Liếm quay lại, xốc cổ áo Xiếm Hoa cho một bạt tai. Xiếm Hoa lại ngã nhào.

Chệt Liếm đi ra cửa, ông khoá trái cửa lại.

Một lúc sau có tiếng kêu ré lên của Chu. Tiếng đập phá, tiếng đấm đá liên hồi kỳ trận.

Xiếm Hoa vùng dậy. Chị chạy ra cửa. Cửa khoá. Chị ra sức mở nhưng không được. Chị đấm vào cửa gào thét đến lạc giọng.

Xiếm Hoa Cứu! Cứu!... Nó giết hết rồi!... Cứu! Cứu!

Chị gào thét đến kiệt sức và từ từ ngồi bệt xuống nền nhà.

Tiếng la hét, tiếng đập phá ở bên ngoài cũng dần tắt lịm.

72. Nội-cầu thang-đêm.

Miên bị đánh lăn trên cầu thang xuống. Anh nằm gục dưới chân cầu thang, máu me dầm dề. Phước đang cố vực Miên dậy, kéo Miên vào buồng ngủ của mình.

Chệt Liếm cầm một thanh gỗ tròn đang lừ lừ đi xuống cầu thang.

Từ bếp chạy vụt ra, ông Cao cầm con day phay từng bước đi lên cầu thang. Mắt không rời Chệt Liếm.

Ông Cao Quay lui!

Chệt Liếm vẫn chậm rãi đi xuống.

Ông Cao (Gằn giọng) Quay lui!

Mắt ông Cao rực lửa. Chệt Liếm dừng lại.

Một lúc sau, Chệt Liếm quẳng thanh gỗ rồi quay lưng, chậm rãi đi lên cầu thang.

73. Nội-phòng ngủ của Chệt Liếm-đêm

Chệt Liếm mở cửa đi vào. Xiếm Hoa không dám ngước mặt nhìn Chệt Liếm.

Chệt Liếm lừ lừ nhìn Xiếm Hoa.

Chệt Liếm Lên giường!

Xiếm Hoa ngồi dậy mon men đi về phía giường, chị vừa đi vừa len lén nhìn Chệt Liếm.

Xiếm Hoa ngồi lên giường. Chệt Liếm mở tủ lấy ra con dao sáng loáng, cái chuôi dao được chạm trổ rất đẹp.

Chệt Liếm chìa con dao trước mũi Xiếm Hoa.

Chệt Liếm Mày có biết con dao này của ai không?

Xiếm Hoa cúi mặt lặng thinh.

Chệt Liếm Của cha mày. Ðúng không?
Xiếm Hoa ....
Chệt Liếm Cha mày tính đâm tao khi biết tao dắt mày chạy ra khỏi nhà. Ðúng không?
Xiếm Hoa ...
Chệt Liếm Tao suýt đổ máu vì mày... Tưởng mày đẻ con đàn cháu đống cho tao... Có ngờ đâu mày là con điếc! (Gầm lên) Con điếc! Ðẻ mãi không được lại còn a dua thông đồng với nó làm những chuyện thối tha... Vì sao mày làm như vầy?
Xiếm Hoa ...
Chệt Liếm Vì sao?

Xiếm Hoa ngẩng phắt lên. Mặt chị đanh lại nhìn Chệt Liếm.

Xiếm Hoa Nó cần có một đứa con.
Chệt Liếm Mày nói đúng. Nó cần phải có một đứa con. Không có một tấm chồng thì nó phải có đứa con. (Gí sát mặt Xiếm Hoa) Nhưng không phải con của bọn chó chết kia! Dòng máu họ Vương không được giây với máu của lũ người ô trọc kia! Nghe không?

Xiếm Hoa ngó thẳng mặt Chệt Liếm, bật cười.

Chệt Liếm cắm con dao lên gối ngập đến quá nửa.

Chệt Liếm giáng vào mặt Xiếm Hoa một cái tát. Xiếm Hoa ngã nhào.

Chệt Liếm nghiến răng giật tung tất cả áo quần Xiếm Hoa ra. Xiếm Hoa vùng dậy lập tức bị Chệt Liếm đè ngửa xuống.

Toàn thân Xiếm Hoa rung lên, giật mạnh. Mặt chị căng ra chịu đựng. Chị quờ tay bíu. Một tay chị bíu lấy gối, tay khác nắm lấy con dao đang cắm chặt.

Mặt Chệt Liếm hung dữ, méo mó, mồ hôi dầm dề.

Xiếm Hoa bị nhồi mạnh, giật từng hồi. Nước mắt chị chảy dàn dụa.

Không một lời, không một tiếng hét. Câm lặng và quyết liệt.

Bàn tay Xiếm Hoa nắm con dao bị chảy máu, máu chảy ra dầm dề cả chiếc gối trắng.

Chệt Liếm nằm vật ra giường thở dốc.

74. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ông Cao vào Phước đang băng lại vết thương cho Miên. Mặt Miên sưng vù.

Họ làm một cách chậm rãi và cẩn thận, không ai nói với ai.

Miên nằm ngửa, mắt mở trừng trừng.

75. Nội-phòng khách-đêm.

Ông Cao cầm ngọn đèn sáp đi ra cửa buồng ngủ. Ông tiến về phòng khách.

Bên giá rượu, Xiếm Hoa đang ngồi. Bàn tay chị quấn băng. Chị không uống rượu, dáng rũ rượi và rúm ró.

Ông Cao tiến lại gần, đưa lên chậm rãi soi đi soi lại trước mặt Xiếm Hoa, chừng như muốn biết chị có chấn thương không.

Xiếm Hoa ngước lên nhìn ông Cao. Cứ nhìn như thế rất lâu.

Xiếm Hoa (Giọng mệt mỏi, thều thào) Bữa trước ông nói Phật dạy ra sao, nói lại tui nghe coi.

Ông Cao nhìn Xiếm Hoa đăm đăm. Lát sau ông mới cất tiếng.

Ông Cao (Giọng đều đều) Phật dạy "Sinh là khổ. Già là khổ. Bệnh là khổ. Chết là khổ. Cái gì ưa mà rời là khổ. Cái gì không ưa mà hợp là khổ. Nói tóm lại triền miên trong ngũ trọc giả hợp là khổ."

Xiếm Hoa nhìn mông lung ra ngoài trời. Chị khẽ thở hắt ra.

Xiếm Hoa Vậy thì tui theo Phật.

Ông Cao không nói gì, cúi đầu đi về phòng ngủ của mình.

Xiếm Hoa vẫn ngồi rũ bên giá rượu.

Qua cánh cổng, thấy chân trời đang rạng sáng.

76. Nội-cầu thang gỗ-sáng sớm.

Chệt Liếm cõng Chu đi xuống. Bước chân nặng nề.

Miên (off, tiếng hát nặng nề, rời rạc)
Tiếng loa vừa dậy
Hồi chuông đã mau
Ta huơ thanh quất
Bồn cỏ đổi màu
Sống không thù nhau
Chết nỡ oán nhau.
Lệnh trên truyền xuống
Biết làm thế nào
Mày nằm cho vững
Cho gọn nhát dao
Trời nổi con lốc
Tiễn quỷ không đầu.

Chệt Liếm cõng Chu đi qua phòng khách. Chu nhìn Xiếm Hoa. Chị mỉm cười với Xiếm Hoa, đưa tay vẫy vẫy. Xiếm Hoa gắng nhếch mép cười, nụ cười méo mó khô héo.

77. Ngoại-bờ biển và biển-sáng sớm.

Chệt Liếm cõng Chu chậm rãi tiến ra biển. Bước chân nặng nề gần như lết trên bờ cát.

Chu ngồi sau lưng Chệt Liếm ngửa mặt nhìn trời và quay mặt nhìn bốn xung quanh.

Chệt Liếm cõng Chu lội xuống biển. Ông đặt Chu lên phao, cột dây phao rồi chậm rãi đi lên bờ.

Ông nằm vật ngửa, thở dốc. Tay ông vẫn cầm dây phao. Lát sau ông nhắm mắt, lịm đi.

Rất lâu sau, Chệt Liếm uể oải ngồi dậy. Trước mặt ông là biển lặng. Chiếc phao và Chu biến mất. Ông vội vã kéo dây, dây đã tuột phao.

Chệt Liếm đi nhanh xuống biển. Ông đi mãi, đi mãi. Rồi ông bơi ra xa. Bóng ông dần chìm trong sóng biển.

Bóng Chệt Liếm lại xuất hiện, lúc đầu là một chấm đen, lớn dần lên.

Như kẻ mất hồn, Chệt Liếm bước lên bờ, rũ rượi lê từng bước về nhà.

78. Nội-cầu thang gỗ-ngày.

Xiếm Hoa ngồi ở giá rượu.

Chệt Liếm lảo đảo qua phòng khách, lảo đảo lên cầu thang gỗ.

Xiếm Hoa nhìn Chệt Liếm, Chệt Liếm cúi gầm mặt đi qua.

Xiếm Hoa vùng dậy chạy theo Chệt Liếm. Chị chạy lên cầu thang, níu áo Chệt Liếm trì lại. Chệt Liếm vẫn kéo bừa đi.

Họ đi khuất hẳn sau cầu thang.

Lát sau nghe Xiếm Hoa rú lên những tiếng kinh hồn.

79. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-ngày.

Chệt Liếm ngồi trên giường hai tay ôm đầu.

Xiếm Hoa vừa gào thét vừa cầm một thanh gỗ đánh tha hồ vào đầu Chệt Liếm.

Xiếm Hoa Ôi trời đất ơi! Ôi làng nước ơi!...

Chệt Liếm cứ ngồi ôm đầu chịu trận, không hề có phản ứng gì.

Miên đẩy cửa lao vào. Anh bế xốc Xiếm Hoa ra khỏi cửa.

Tiếng Xiếm Hoa gào thét đang trượt xuống cầu thang lát sau thì không nghe thấy gì nữa.

Miên bê cái nồi vào. Anh lừ đừ tiến đến Chệt Liếm.

Chệt Liếm trân trố nhìn anh.

Miên nâng cái nồi lên, nghiêng nồi. Miến đã chín tuồn tuột đổ xuống đầu Chệt Liếm.

Chệt Liếm vẫn ngồi im, đầu dính đầy sợi miến.

80. Ngoại-bờ biển-ngày.

Phước đang cắm cổ kéo xe ba gác đầy mạt cưa trở về.

Phước kéo chiếc ba gác vượt qua rặng phi lao thì gặp Miên đang khoác ba lô đi đến. Phước ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Miên.

Phước Anh đi à?
Miên
Phước Không làm nữa à?

Miên gật đầu rồi lấy cái bật lửa Zippo ra, đưa cho Phước.

Miên Cái này đắt lắm đó. Khi cần có thể bán được một trăm đô... Tao đi đây.

Miên cắm cổ đi. Phước nhìn theo rồi anh kéo xe đi cực nhanh về nhà.

Tới gần nhà, Phước bắt gặp ông Cao và Xiếm Hoa đang ra khỏi cổng nhà hàng, rẽ trái đi về lối ngược với lối anh đang đi tới. Họ tay xách nách mang, cúi mặt đi. Phước nhìn họ, rồi thả xe ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

81. Nội-nhà hàng Đêm Trắng-ngày.

Cầu thang.

Phước hối hả chạy lên cầu thang.

Phòng ngủ Chệt Liếm.

Phước mở cửa phòng Chệt Liếm.

Anh há mồm thấy Chệt Liếm ngồi trên giường, đầu và mặt dính đầy miến. Anh vụt chạy ra.

Phòng Chu

Phước đẩy phòng Chu. Phòng Chu vắng hoe. Cái lồng sáo trống không. Trên giường ngổn ngang những con giống. Phước đập mạnh hai tay xuống giường.

Phước (Tiếng kêu đầy tuyệt vọng) Trời ơi!

82. Ngoại-bờ biển, biển-ngày.

Phước chạy thục mạng ra biển.

Anh lao xuống biển, bơi rất nhanh ra xa. Anh bơi nháo đi rồi nháo lại.

Phước Chị Chu ơi!

Tiếng Phước lập tức chìm trong biển.

Phước Chị Chu ơi!

Chiếc phao nổi lềnh bềnh trước mặt Phước.

Phước bơi đến. Anh ngó xung quanh rồi lặn xuống biển. Lát sau anh nhô lên lấy hơi rồi lặn tiếp. Ba bốn lần như thế.

Anh nằm ngửa trên bờ biển thở dốc. Từng đợt sóng chồm lên người anh.

Phước bơi đuổi theo cái phao. Anh trườn lên phao, nằm úp mặt xuống biển.

Phước (Nghẹn giọng, khẽ đến nỗi không nghe rõ) Chị Chu ơi!... Em thương chị lắm...

Phía trên bờ, ngôi nhà hàng Ðêm Trắng đang bốc cháy. Khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời.

Hà Nội, 2000-2003

© 2006 talawas

[1]Ðẻn là một loại rắn biển, nem đẻn vừa khoái khẩu vừa bổ dương.

Cùng một tác giả

Nguyễn Quang Lập sinh ngày 30.4.1956 tại Quảng Trạch, Quảng Bình. Tốt nghiệp Ðại học Bách khoa Hà Nội. Ngoại ngữ: tiếng Nga hạng trung nhưng quên sạch, tiếng Anh hạng bét nhưng đang học. Hiện là biên tập viên Nhà xuất bản Kim Đồng, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, sống tại Hà Nội.

Tác phẩm Văn học: Một giờ trước lúc rạng ráng (Tập truyện ngắn, 1987), Tiếng gọi phía mặt trời lặn (Tập truyện ngắn, 1988) Những mảnh đời đen trắng (Tiểu thuyết, 1989)

Sân khấu: Mùa hạ cay đắng (Kịch, 1987) Trên mảnh đất người đời (Kịch, 1988), Sự tích nước mắt (Kịch, 1989), Những linh hồn sống (Kịch, 1992), Sám hối (Kịch, 1996), Ðiện thoại di động (Kịch, 2005)

Điện ảnh: Gió qua vùng sáng tối (Kịch bản phim truyền hình nhiều tập, viết chung, 1998), Cảnh sát hình sự (Kịch bản phim truyền hình nhiều tập, viết chung, 1995), Ðời cát (Kịch bản phim truyện, 1999), Thung lũng hoang vắng (Kịch bản phim truyện, 2002) và rất nhiều kịch bản phim truyền hình khác.

Kịch bản phim truyện chưa được dựng: Đảo của dân ngụ cư (2003), Không có Eva (2003), Lý Thường Kiệt (2004), Chuyện ở phố Hàng Thùng (2005)

Giải thưởng chính: Giải truyện ngắn báo Văn nghệ (1985), Giải thơ của Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (1987) Giải kịch bản sân khấu của Bộ Quốc phòng (1989), Giải kịch bản sân khấu của Hội Sân khấu (1992), Giải biên kịch xuất sắc Liên hoan phim Bông Sen Vàng lần thứ 14 (2002), Giải kịch bản phim truyện lịch sử kỷ niệm 1000 năm Thăng Long (2004)

Tác phẩm đã được dịch ra tiếng nước ngoài: Tiểu thuyết Những mảnh đời đen trắng (Fragments de vie en noir et blanc, Philippe Picquier, 1998), và trong các tuyển tập văn học Việt Nam: The Other Side of Heaven: Post-War Fiction by Vietnamese and American Writers (Wayne Karlin, Lê Minh Khuê và Trương Vũ chủ biên, Curbstone Press, 1995), Love after War: Contemporary Fiction from Vietnam (Wayne Karlin và Hồ Anh Thái chủ biên, Curbstone Press, 2003)

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài