![]() |
Nguyễn Thế Hoàng Linh |
"Tôi nghĩ, cái quan trọng trong người làm thơ là duy trì dòng chảy của tính thơ, dòng chảy ấy vốn dĩ đã là sự lưu thông của sáng tạo. Những cái gọi là “giá trị cổ truyền” có tính thơ sẽ được nối dòng, bằng không, sẽ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh lành mạnh: Tung tất cả ra dư luận, để độc giả tùy chọn. Vậy thì, cố tình thách thức để làm gì? Cái cố tình thách thức chỉ đáng khi nó cũng chất chứa tính thơ."
(Nguyễn Thế Hoàng Linh trả lời phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng)
talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu tập thơ Bé tập tô của Nguyễn Thế Hoàng Linh, do tác giả mới tuyển chọn từ những sáng tác gần đây của anh.
talawas chủ nhật
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bé tập tô
(tập thơ, 113 bài)
Lồng Là Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng
Lồng Là Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng
Xa
gạt tàn
chiếc gạt tàn
đầy tràn
rụa ràn
sao em không đến
để phàn nàn...
23.04.03
anh lạnh
nhớ em làm anh lãng quên
đêm là để ngủ
xa em làm anh gần với
nỗi cô đơn
có bao giờ người ta chờ nhau
như một đất nước chiến tranh chờ hoà bình?
12.02.06
xa
anh và em xa cách quá
ở hai đầu của một từ
đã nói đến mòn ngữ nghĩa
mà chưa chạm được nhau ư
28.01.05
hai mươi tuổi còn điều gì để nói
hai mươi tuổi
còn điều gì để nói?
đã lặng im trong phố xá ồn ào
nhiều năm đã trôi qua
còn điều gì để nói?
còn điều gì để nói với ai khác ngoài cỏ?
còn điều gì để nói
với em
người không muốn lắng nghe
với tinh cầu
đòi nghe những lời sâu sắc
trước khi ngủ khì
còn điều gì để nói
khi chiến tranh vẫn cứ xảy ra
nhiều nguyên thủ tỏ vẻ không biết chữ
còn điều gì để nói
với tôi
kẻ chưa thức tỉnh mình
còn điều gì để nói
ngoài sống không đáng ghét
08.03.05
suỵt
đừng nói gì với thế giới
về chuyện tôi mất cảm xúc
sự không thèm nghe của nó
có thể làm tôi khóc òa
17.09.04
nhìn em
anh đứng khẽ nhìn em
từ đằng sau khe chữ
em không biết em tỏa sáng
cũng không nhìn thấy ánh mắt anh
không lóe trong bóng tối
anh đứng khẽ nhìn em
ngoáy mũi
thở dài
và anh quay đi
khi em thay quần áo
giữ cho em trọn vẹn tự do ấy
anh đứng khẽ nhìn em
rồi anh ngồi xuống
dựa lưng vào vách chữ
lõm hoài
và anh hát
trong chân không ấy
hẹp
anh không nằm chống cằm nhìn em được
anh đứng khóc nhìn em
không hiểu sao bật khóc
giọt vỡ nào bắn qua khe chữ
ấm và đau
anh biết
nước mắt anh âm thầm rớt xuống
nhấn chìm anh
mà không sưởi nổi em
anh đứng mãi nhìn em
nhoẻn cười lau nước mắt
anh không hiểu
sao em khóc
cười
ngoáy mũi
thở dài
thay quần áo
và làm được biết bao việc khác
khi đứng trước bài thơ
22.09.04
tôi không thích
tôi là người đan mạch
tôi thích bạch dương nga
và những cơn mưa sài gòn
lọc cái nắng gắt để rỏ xuống những hàng nắng hửng
tôi thích thơ tràn ngập tự do của một nhà thơ mỹ
nhưng không thích con người còn lại của anh ta
anh ta không cần biết ở nhiều nơi
những độc giả của mình bị giết
19.04.05
em cắn vào vai anh
anh hạnh phúc bởi vì anh nhỏ nhoi
như thế nghĩa là
còn lí do để sống
anh hạnh phúc bởi vì đang tắc nghẽn
trong lựa chọn
em như một dòng nước mạnh
và mềm
em cắn vào vai anh
thế giới không bừng tỉnh
em khóc vì anh đau
thế giới không hiểu nổi
anh không muốn quát vào mặt thế gian: mày vô nghĩa
âm thanh của anh chưa đủ ngọt ngào và cay đắng
để nó nở một ý nghĩa
thay vì sự trả thù ngu xuẩn
làm em khóc
anh thất vọng trước tiếng gầm của mình
với em: nó đẹp vì quyết liệt
với nhân gian: nó không thành tiếng động
anh băn khoăn trước cảm giác của mình
anh vẫn cần thế giới hơn em?
hay anh sợ không che chở được em
khi thế giới không biết tìm hạnh phúc?
01.11.05
nhưng sao tôi bỗng sợ
em không thuộc về câu thơ này
bởi em hay hơn nó nhiều lần
từng chiếc lá
gánh cho người cơn nóng
người trở về từ thành phố thảm sát
kể lại với thế gian
như nói với bức tường
em bằng lòng với cuộc sống em có
em đã tìm được hạnh phúc cho mình
tôi muốn giữ cho em bình yên ấy
một đời người như chớp mắt mà thôi
nhưng sao tôi
bỗng sợ
em hư vô như những bức tường
14.05.05
mùa Hà Nội đông
mùa đông đã trở lại Hà Nội, sau khi bị một bài thơ thách thức, rằng Hà Nội không có mùa đông,
mùa đông chăm chỉ tạo ra các vết nẻ, và được các nhà sản xuất dược phẩm tặng hoa hồng, mùa đông xúi những kẻ lười biếng ngủ nướng, để trở dậy là bị đuổi việc, bởi các ông bà chủ khó tính vì không được ngủ nướng, mùa đông hành hạ những kẻ vô gia cư, tiếp tục nhận hoa hồng từ các ông bà trùm rượu và thuốc lá, trong một hiệu bán chăn, một đôi vợ chồng trẻ ra về, bỏ lại đứa trẻ ngủ quên,
mùa đông tự hỏi tôi là ai, khi chạy quanh những người bì bõm dưới ruộng kể cho nhau những dự định mùa xuân, mùa đông ngậm thêm nhiều băng giá và thở ra mà vẫn bị phớt lờ,
nó mỉm cười làm hơi ấm tỏa khi một người chợt kêu: sao bỗng dưng lạnh thế nhỉ, rồi cất tiếng hát lanh lảnh: mùa đông mà đắp chăn bông, sướng bằng mùa hạ mà không mặc gì,
21.12.05
mùa xuân
tôi nghĩ về mùa xuân trong một ngày mùa đông. không hẳn là tôi đứng núi này trông núi nọ. mùa đông cũng mát mẻ và ấm áp. nhưng nhiều khi nó nóng bức quá. bởi sự tắc nghẽn và khói bụi của đường phố. bởi sự bành trướng bức bối của quần áo. có lẽ mùa đông rong ruổi ở những nơi khác. tôi hầu như không thấy mùa đông ở Hà Nội
có lẽ không có áo ấm ở nơi băng giá
tôi mới cảm thấy
sự lười biếng và khó thở
biến tôi thành kẻ mơ mộng
nhưng đó là cảm giác thật về sự đang sống.
vào mùa xuân
hà nội có mùa xuân không?
28.11.05
messege trên đường
bản hòa âm của còi xe
làm anh phải bịt tai nghe tiếng mình
những câu thơ nhảy linh tinh
lách cha lách chách mỏi linh hồn rồi
anh thấy chú bán nước ngồi
đọc một tờ báo đôi môi mím cười
ở trong ánh mắt vài người
có sa mạc có cả tươi nội đồng
em làm việc có mệt không
cho em tin nhắn hở mông này này
mobile ít chữ mới cay
cũng may là thế vì tay mỏi rồi
em yêu anh nữa hay thôi
khi bên em có lúc tôi vẫn buồn
10.10.05
© 2006 talawas
Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982. Hiện sống ở Hà Nội.
Tác phẩm: Thơ: Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô. Văn xuôi: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động.
Giải thưởng: Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.