![]() |
Nguyễn Thế Hoàng Linh |
"Tôi nghĩ, cái quan trọng trong người làm thơ là duy trì dòng chảy của tính thơ, dòng chảy ấy vốn dĩ đã là sự lưu thông của sáng tạo. Những cái gọi là “giá trị cổ truyền” có tính thơ sẽ được nối dòng, bằng không, sẽ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh lành mạnh: Tung tất cả ra dư luận, để độc giả tùy chọn. Vậy thì, cố tình thách thức để làm gì? Cái cố tình thách thức chỉ đáng khi nó cũng chất chứa tính thơ."
(Nguyễn Thế Hoàng Linh trả lời phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng)
talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu tập thơ Bé tập tô của Nguyễn Thế Hoàng Linh, do tác giả mới tuyển chọn từ những sáng tác gần đây của anh.
talawas chủ nhật
Nguyễn Thế Hoàng Linh
Bé tập tô
(tập thơ, 113 bài)
Lồng Là Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng
Lồng Là Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng
Chạm
lấy gì cứu cánh
không một điều gì lóe sáng
phải rồi như thế tốt thôi
em dịu dàng thua bóng tối
dâng lên tới mắt tôi rồi
cười cợt điều gì nữa chứ
cái gì cao hơn tiếng cười
để đứng lên chờ đêm rút
khỏi ngày có nắng hồng tươi
cồn cào một nghìn chiếc bấc
vỏ diêm năng lượng ẩm hoài
bực thật phải theo quy luật
chờ ai đó ủ như khoai
thôi đừng nghĩ về sự thật
nhưng tao cần nghĩ tiếp cơ
vùi chôn chân trời sâu rộng
lấy gì cứu cánh bơ vơ
28.04.05
một hôm thần thánh
tại sao trình độ half-life
kém hơn con nít dù chai mắt rồi
đổi tại chuột tại chỗ ngồi
đổi chuột đổi chỗ vẫn ôi quá gà
một hôm thần thánh bảo ta
mày ngu nên tất nhiên là chơi thua
26.03.06
bài ca lau nhà
mỗi khi lòng mệt mỏi
là tôi lại lau nhà
cứ lau đi lau lại
buồn theo mồ hôi ra
16.06.05
đàn ông đan
người đàn ông ngồi đan
đi tìm sự hiểu đàn bà
bắt đầu từ những ngón tay lóng ngóng chạm vào sự thật
người đàn ông ngồi đan
bỡ ngỡ như lần đầu nấu một bữa ăn
tâm hồn lạc vào một thế giới mới
người đàn ông ngồi đan
khẽ bật cười
khi con mèo chẳng buồn nghịch cuộn len
người đàn ông ngồi vô thức đan
chiếc lồng nhốt định kiến
từ những sợi buồn luồn sợi nhớ
người đàn bà mệt mỏi
01.02.05
rủ
một hôm chó mới rủ mèo
thi xem tớ cậu ai trèo cao hơn
thế là mèo đỡ cô đơn
khi cười mãi chó chờn vờn gốc cây
một hôm trong quán thịt cầy
những người đánh chén vẫn đầy bon chen
a woman rủ a man
thi xem tớ cậu ai hèn hơn ai
thế là man bớt thở dài
cười woman sợ cái tai con giòi
tạm quên mình quá nhỏ nhoi
trong mùi hương của quả roi ngọt ngào
tế bào rủ những tế bào
thi xem ai dám đi vào hư vô
rồi ra mà vẫn ngây ngô
tin rằng cuộc sống vẫn ô diệu kỳ
thế là những tế bào đi
khiến cho cơ thể ù lì đi theo
15.08.05
cái ẩn chứa
từng tế bào cũng đang lột da
tiếng đồng hồ muốn được nghe mới
cái ẩn chứa sau mỗi tích tắc
em hãy tuyệt đối hóa sự sống
khi hẵng còn sung sức với nó
và tha thứ khi đã thấm mệt
nụ cười còn cần hơn tiên tri
nó đã học thuộc lòng cái chết
nhưng vẫn run mỗi khi trả bài
tạo hóa gượng bộ mặt khó tính
(bản thân hắn vẫn phải liếc sách)
này bóng tối ngủ có ngon giấc
hẳn rồi tiếng trăng ru thật êm
không có thì trái đất đẫm máu
sẽ mãi mãi mãi mãi mãi mãi
(em có thấy chữ mãi giống sóng?)
lúc khái quát là lúc kết thúc
hãy tập vui vì thơ còn non
tôi đang cười dù tôi đã khóc
và sẽ cười dù tôi đang héo hon
hoa sữa còi ô tô đèn ngủ ấm và nữa
những chợt đến chờ được kết dính
hoa sữa còi ô tô đèn ngủ ấm và nữa
có từng tế bào cũng đang lột da
28.12.03
TôiôT
hơi ấm có rơi bao nhiêu nữa
cũng như là nắng rớt mặt trời
tim không lạnh được mà yên nghỉ
lại ra khơi để ra khơi
hôm nay ví thơ là biển
chỉ toàn muối chứ không đường
đại dương nhìn xa thì ngọt
chết khát giữa dòng yêu thương
mở cửa nhìn đường lại nghĩ
còn em là còn mỉm cười
TÔI là kẻ thiếu IÔT
uống muối thì mới thành người
22.02.03
lạ nhưng gần
sống lởm khởm phết em à
nhưng không sống nữa thì ta là gì
em làm ơn hiểu tôi đi
dễ như tôi hiểu nhu mì nơi em
hiểu khi em biết khát thèm
giao hòa với lại đính kèm tha nhân
vậy là em đã đặt chân
lên con đường lạ nhưng gần bao la
08.05.04
gửi ta ở phía không ta
đây này giá trị còn tươi
còn giẫy đành đạch trên người đang thơ
không tin thì cứ thử sờ
từng hơi thở phả hoang sơ vẫy vùng
một dòng ấm phía mông lung
rót vào hốc mắt mịt mùng hư vô
lóe lên phản ứng xô bồ
rồi trong văn vắt một hồ nước xanh
con sâm cầm lượn mong manh
sẩy thai hy vọng là thành hư không
đây này giá trị trong lồng
trái tim mi nhất định không thả à
khi không cập nhật sát na
đang bay lả lả là là con ngươi
09.05.04
trút bỏ
như một bông hoa
anh sẽ vẽ bầu trời
bằng sự quên chính nó
anh sẽ ngồi với em
dù chỉ trong tưởng tượng
rồi chúng ta vuốt ve nhau
như hai chiếc lá
bíu vào nhau trong gió
chúng ta sẽ dìm nhau xuống cỏ
và chết chìm trong hy vọng
cuộc đời còn đầy căng hạnh phúc
anh sẽ trút bỏ lớp vỏ bạo lực
cộng hưởng sự dịu dàng của em
theo cách không làm em sợ hãi
sau khi tinh cầu này vỡ tung
bởi những người đàn ông lạnh tim
những người đàn bà lây nhiễm
những đứa trẻ ngộp vô thức tập thể
chúng ta sẽ là người đàn bà và đàn ông đầu tiên
không nhân danh tự do
01.02.05
khi tình yêu là một điều gì
khi tình yêu là một điều gì
anh không còn nhớ nữa
tiếng chim kêu xanh tán lá trong vườn
những cánh buồm ở rất xa đây
đang làm tình với gió
sương làm tình với cỏ
dế làm tình với ánh trăng
mũi làm tình với hương hoa
khi tình yêu là một điều gì
anh không dám nhân danh nhưng anh thèm muốn
như đứa trẻ thèm viên kẹo ngọt
không như những độc tài thèm viên kẹo trái đất
em ở đâu
khi nỗi nhớ làm tình cùng sự căm ghét và thương hại
những kẻ làm tình với tội ác
trong khí quyển rất thiền này
16.05.05
âm nhạc I
không hiểu. mãi mãi là không hiểu. những bước chân đi lạ lẫm trong hồn. ngồi ngáp. ngồi hát. những câu ca chưa kịp nhớ lời. ngồi ngắm. những con mây phi tận cuối trời. ngồi viết. trên lưng thành phố. ngồi nghe. từng tiếng động. đời sống là một bản nhạc. mỗi con người chơi mỗi nốt ngẫu nhiên. nắng to. chạy vào nhà. giữ sức khỏe cho một người nào khác.
không hiểu. tại sao mà anh hiểu. những điều em cứ khó nói ra. thở. thở. thở. thở. thở. những độc tài không biết quý thở ư. không hiểu. khói bay thì đẹp thế. mà cháy nhà thì lại quá buồn đau. không hiểu. tại sao khi click chuột. đến nơi này nơi khác lại mở ra. chẳng hiểu. tại sao mình ngốc thế. ừ.
không hiểu. tại sao mình còn thích đấm đá nhau. thích mà không muốn. nghĩ là phim mà hành động là đời. không muốn nhìn thấy máu phải rơi.
nothing to lose. micheal learns to rock hát che tiếng còi ồn ã. “not thing to lose. your love to win. hoping so bad that you’ll let me in”. nothing to lose. nhưng i vẫn hope.
những kế hoạch của anh. chính anh còn không biết. vô thức như một gã dẫn đường mù. nhưng tốt bụng.
em còn gì không hiểu. cứ đến đây và nói với mắt anh. để em biết anh cũng hoài không hiểu. nhưng mắt chúng ta đã hiểu nhau.
anh hiểu. khi mắt chúng ta chẳng còn thấy được nhau. thì trực giác.
hôm nay. vẫn những người đánh bom tự sát. vẫn những người bán vé lạnh lùng. vẫn những đứa trẻ không hiểu mình phải sống. vẫn những con người cãi vã với hư vô. hôm nay. anh vẫn là một trong những tế bào của họ.
như thể. một câu thơ chạm tới cả thế gian. chạm cả tới những người không hiểu. câu thơ ấy. chắc em cũng hiểu. là tình yêu. và chỉ có tình yêu.
ngay lúc này. anh không muốn hỏi những điều còn lại. chúng trở về rơi dưới mắt tình yêu. nên tình yêu là một cái điều. sau khi hiểu sẽ chẳng còn cần hiểu.
nếu hôm nay biết đâu anh chết. em đến và em bỗng nhận ra. điều kỳ diệu. của những khoảnh khắc. và em chẳng còn quá sợ tương lai. nhưng em vẫn hết lòng gìn giữ nó.
âm nhạc. anh muốn người ta bật nhạc. trong mỗi văn phòng. trong mỗi sân ga. trong mỗi lúc hận thù, yếu đuối. trong mỗi lúc định làm điều gì xấu. hay chỉ trong giây phút thấy chính mình. âm nhạc. anh không hiểu. nhưng anh hiểu. như em.
03.06.05
chuyển màu
những cuộc phiêu lưu của chữ
không rộng dài bằng im lặng bên nhau
chúng ta hỏi đáp bằng cái chạm
của đôi môi lên đôi má chuyển màu
chúng ta tạm biệt bằng im lặng
và trở về khu rừng ngủ xa xôi
anh đã ước ngay cả trong ác mộng
khi em rơi anh đã đứng hứng rồi
chúng ta gào thét trong bão tố
thời gian mang hình bóng vòi rồng
em không sợ bởi vì anh không sợ
chúng ta từng là có trước khi không
chúng ta tìm kiếm trong thế giới
những đức tin và hy vọng cuối cùng
sự trân trọng tư duy và thân xác
cái con người mãi mãi có thể chung
anh không hiểu lí do anh tồn tại
để rồi em bỗng đến khẽ nói rằng
với em anh mở ra tất cả
giúp em đỡ buồn trong những lúc đau răng
31.05.05
nước
hai giọt nước muốn gặp nhau
có khi phải học thuộc làu thế gian
giữa muôn xác suất ngút ngàn
biết đâu gặp giữa hai làn lệ rơi
mặt trăng muốn gặp mặt trời
phải nhờ đứa trẻ vẽ vời lung tung
nhiều khi logic là khùng
làm cho sự gặp mịt mùng biết bao
nếu mày mà muốn gặp tao
rủ đi đế chế hoặc vào quán bia
nếu môi mà muốn gặp thìa
chỉ cần chủ quán luộc bìa đậu ngon
nhưng hai giọt nước con con
gặp nhau khéo phải đi mòn đại dương
tất cả đều là vô thường
nước hoa nước mắm hạt sương...
cùng loài
mị dân chút vậy cho oai
chứ hai giọt nước lạc loài lắm cơ
giống thì giống đến không ngờ
khác thì cũng khác đến mờ mịt hơi
gặp nhau giữa một khung trời
hay là gặp giữa một lời dối gian
gặp nhau giữa một phai tàn
hay là gặp giữa một đàn sếu bay...
ví dụ hai hạt nước này
một trong hộp sữa
một ngay vỉa hè
phải chờ đứa uống đi tè
và chờ hơi nước khóc nhè thăng hoa
thế mà cơn gió thoảng qua
thổi bay cái mới xuýt xoa chớm thành
và hai giọt nước vô danh
không tìm nhau được trên thanh google
và hai giọt nước ngây ngô
không tìm nhau được trong hồ bon chen
hai hạt nước trên lá sen
gặp nhau lại chẳng thân quen chút nào
hai hạt nước giữa mưa rào
gặp nhau lại chợt thấy sao dễ dàng
hai hạt nước giữa thiên đàng
rơi vào nhau lại chẳng màng lung linh
hai hạt nước giữa vô minh
găp nhau lại chợt vô hình trôi đi
dù anh chưa biết làm gì
để em hạt nước duy trì trong tim
nhưng anh sẽ tiếp tục tìm
để em hạnh phúc lịm chìm trong anh
và muôn hạt nước mong manh
sẽ không phải hoá thân thành cơn đau
07.08.05
sau
sau một đêm
thành phố đã đẫm hơi sương
sau một năm
đạo lí đã khác xa rồi
thủa nao em đến hắn không buồn nữa
và hắn thoáng chốc xót thương cho tôi
03,04.03.04
khờ dại và bất tận
đừng đến với anh bằng lòng thương hại
đến với anh như là hoa trái
ngóng tay người thu hoạch
được không em
đến với anh như một đại dương
đổ về con suối
như loài người
về ngủ mắt trẻ thơ
như đám cháy
rực vàng trong màu lá
như con đường
tìm lại gót chân
những đam mê
khờ dại
và bất tận
trong dù chỉ là
một cái chạm nhau
đến với anh và bắt anh dừng lại
cuộc kiếm tìm vô vọng chỗ nở hoa
đến với anh và bắt anh tồn tại
mãnh liệt và không quá đỗi lạ xa
đến với anh và bắt em dừng lại
cuộc kiếm tìm vô vọng chỗ nở hoa...
29,30.06.05 & 01.07.05
đừng để anh quên
hãy vuốt ve anh nhé
đừng để anh ngủ yên
anh sẽ không khó chịu
vì em là thiên nhiên
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu đang mơ
về người đàn bà khác
bước ra từ trong thơ
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu đang quên
nửa tinh cầu thao thức
lầm than và rỉ rên
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu đang quen
lẩn trốn vào mộng mị
để thứ tha mình hèn
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu cây hoa
đến giờ không được tưới
sẽ tỏa hương qua loa
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu em đau
mà em nhịn nhõng nhẽo
em chai lì về sau
đừng để yên anh ngủ
vì biết đâu anh đang
giằng co cùng thần chết
và chuẩn bị quy hàng
18.12.05
bóc
như một sự thất vọng
đêm nhạt nhẽo hơn bình thường
như một đứa trẻ đẻ non
chiếc lá rơi nhợt
hãy bắt đầu cuộc phù phép
rắc muối vào những kẽ đêm
tô tưởng tượng lên lá
trong khi nằm chờ điều kỳ diệu
biết làm gì ta lại nhớ em
chưa một sự thay đổi
đêm lá vẫn nhợt nhạt
thôi rồi tớ quên khuấy
bóc mảng da vừa chết nơi hồn
14.03.04
cơ hội cuối cùng
chúng ta cùng tranh thủ
hít thở tự do từ những kẽ hở của nhân loại
trước khi nó bị sự phi lí trám hết
chính cách hít thở của chúng ta
sẽ quyết định sự co dãn của những lỗ hổng có lí ấy
18.12.05
tôi đến từ nơi
tôi đến từ nơi đang mưa
lạc vào nẻo phố nắng vừa bay lên
tôi gọi nỗi đó thành tên
là gì ấy nhỉ tôi quên mất rồi
xe máy ướt sũng mình tôi
xung quanh ráo hoảnh vèo trôi đầy đường
một con chim với vết thương
hót lên khúc rất bình thường đâm hay
chim ơi ta bảo chim này
hót êm lên nữa ru ngày đang tan
nơi ta đi mưa bạt ngàn
đã nên rủ tắm bầy đàn hay chưa
11.05.04
bé tập tô
khi cô dạy bé tập tô
những người sống ở từng ô cầu vồng
cô thích bé dùng màu hồng
bé thì lại thích màu không là màu
thế thì chả vẽ được đâu
hay là con thử màu nâu màu vàng
giọng cô hết sức dịu dàng
mà sao bé vẫn ngang tàng ngốc ngu
bé chấm tay vào mùa thu
tô lên ô cửa có khu vườn buồn
chấm tay vào mắt chuồn chuồn
tô lên mái tóc đổ nguồn âm thanh
chấm tay vào chiếc lá xanh
tô lên cây cối trong tranh thu vàng
chấm tay vào sự mênh mang
tô lên môi kẻ lang thang lưng trời
tự nhiên bé gọi Vân ơi
bạn Vân mải vẽ nên hơi giật mình
bé lại gần và thình lình
chấm vào da bạn tô hình mây bay
bạn Vân cắn bé vào tay
chấm vào vết cắn tô ngay tiếng cười
cuối buổi cô chê bé lười
Vân chăm nên tặng điểm mười cho Vân
thấy bé buồn Vân lại gần
mắt Vân bất chợt trong ngần mênh mông
cô ơi bạn vẽ dòng sông
sao cô lại bảo bạn không vẽ gì
cầm tay Vân bé hì hì
thôi xong rồi chúng mình đi trốn tìm
15.12.05
© 2006 talawas
Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982. Hiện sống ở Hà Nội.
Tác phẩm: Thơ: Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô. Văn xuôi: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động.
Giải thưởng: Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.